Đọc truyện Full

Chương 15: Chuyển Đến Nhà Đình Phong Ở

Thấy Y Nguyệt giận thì Đình Phong bế cô lại ghế sofa.

Y Nguyệt định nhảy xuống khỏi chân anh nhưng lại bị anh ôm chặt lại.

Cô cũng mặc kệ anh, sau đó cô mới nhắc đến chuyện tìm nhà

– “Anh ơi chuyện tìm nhà lúc sớm em nói…!anh có thể giúp em được không?”

– “Anh tìm được rồi”

– “Ở đâu vậy anh”

– “Ở đây”

– “Sao…”

Y Nguyệt ngây ngốc ra một lúc đến khi nghe Đình Phong nói

– “Em không thích ở đây với anh sao?”

– “Không phải là em không muốn ở đây nhưng….!mà….!”

– “Làm sao?”

– “Nhưng nếu để bố mẹ biết thì…”

– “Vậy không để bố mẹ biết là được rồi”

Y Nguyệt nghe Đình Phong nói thì cô lại nghĩ [Nếu mà bị bố mẹ phát hiện thì người bị nói là em chứ đâu phải là anh đâu ].

Y Nguyệt cứ nhìn Đình Phong mà thầm nói trong lòng.

Nhưng cô cũng muốn ở riêng nên cũng mặc kệ, đến lúc bị phát hiện thì nói Đình Phong giải thích là được.

– “Vậy em hôm nay chuyển đến đây được không anh?”

– “Vậy cũng được, em có cần anh giúp em chuyển đồ không?”

– “Không cần đâu anh em tự chuyển đồ được.

Dù gì đồ của em cũng không phải là nhiều lắm nên anh yên tâm “

– “Ừ…!nếu có gì thì nói với anh “

– “Vâng”

Y Nguyệt cùng Đình Phong đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.

Cô định lấy đồ nấu ăn nhưng mà Đình Phong lại nói cô ngồi xuống ghế đợi đồ ăn.

Y Nguyệt bây giờ mới nhớ lúc trước Thế Hoa cũng từng nói Đình Phong biết nấu ăn.

Cô thật sự rất muốn thử xem anh nấu có ngon không.

Y Nguyệt ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn mà Đình Phong nấu.

Trên bàn ăn bây giờ toàn là món ngon.

Y Nguyệt hôm nay ăn rất nhiều, cô từ nhỏ đến lớn đều kén ăn.

Nếu không phải món cô thích thì cô ăn rất là ít.

Cô cảm thấy đồ ăn do Đình Phong nấu rất là ngon.

Còn ngon hơn cả đồ của cô nấu.

Y Nguyệt khen Đình Phong một câu

– “Đình Phong đồ ăn của anh nấu thật là ngon”

– “Nếu ngon thì em ăn thêm đi.

Em quá gầy “

– “Vâng”

Một nụ cười ngọt ngào của Y Nguyệt dành cho Đình Phong.

Ăn xong thì Đình Phong nói Y Nguyệt lên phòng của mình ngủ trưa.

Y Nguyệt muốn ở lại rửa chén bát dù dì khi nãy anh đã nấu ăn.

Nhưng mà cô vẫn bị anh bắt lên phòng.

Y Nguyệt cũng lên phòng anh ngủ trưa.

Y Nguyệt bây giờ mới nhìn rõ căn phòng này chỉ có một màu trắng đen.

Cô nằm xuống chiếc giường lớn.

Cô có thể ngửi thấy được mùi của Đình Phong thật dễ chịu vô cùng.

Đó là mùi hương của bạc hà.

Hương thơm đó làm Y Nguyệt chìm vào giấc ngủ.

Y Nguyệt ngủ say đến mức khi Đình Phong mở cửa đi vào cô cũng không hề hay biết.

Đình Phong cũng lên giường ôm Y Nguyệt ngủ.

Nhìn Y Nguyệt thì Đình Phong lại muốn nhanh chóng đưa cô về làm vợ.

Hai người cùng nhau ngủ cho đến buổi chiều.

1 giờ chiều

Y Nguyệt tỉnh dậy thì nhìn xung quanh căn phòng.

Bên cạnh cô hình như vẫn còn hơi ấm.

Có lẽ Đình Phong mới rời giường không lâu.

Cô vào phòng tắm rửa mặt xong rồi thì cô mới đi xuống dưới nhà.

Xuống dưới nhà thì cô thấy có một người đang phân chia công việc cho mọi người.

Bà ấy có lẽ cũng mới hơn 50 tuổi.

Cô thấy mọi người đi làm việc thì cô mới lại chào hỏi.

– “Cháu chào bác”

– “Chào cháu, bác là quản gia của ngôi nhà này.

Mọi người hay gọi bác là bác Mai”

– “Cháu tên là Kiều Y Nguyệt bác có thể gọi cháu là Y Nguyệt.”

– “Thiếu gia dặn bác khi nào cháu tỉnh dậy thì nói thiếu gia đã đến công ty.

Chắc gần tối mới về được”

– “Vâng, vậy cháu xin phép bác cháu về”

– “Chào cháu”

Y Nguyệt thấy bác Mai cũng là người dễ gần.

Cô đi ra gara lấy xe rồi cũng trở về nhà thu dọn đồ.

Tập đoàn Lục thị

Ở bên này Đình Phong đang làm việc.

Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Y Nguyệt.

Đó chính là một chiếc nhẫn và một cái vòng tay.

Đình Phong đã cho người thiết kế riêng.

Trong chiếc nhẫn và vòng tay ấy còn khắc tên của hai người.

Anh định sẽ tặng cho cô một món quà bất ngờ nên đã chuẩn bị hơn 1 tháng rồi.

Đình Phong nhìn cái vòng mà cười.

Đến cả thư ký Trần nhìn thấy anh cười như vậy cũng cảm thấy quá ớn lạnh.

Từ lúc làm thư ký của Đình Phong thì anh chưa bao giờ thấy Đình Phong cười như vậy.

Thư ký Trần nghĩ chắc hôm nay sẽ có bão.

Còn bên Y Nguyệt thì cô đã chuẩn bị đồ xong.

Đồ của cô cũng là 4 cái va-li rồi.

Y Nguyệt bây giờ cũng mới phát hiện thì ra đồ của mình cũng thật là nhiều.

Cô kéo mấy cái va-li bỏ vào xe rồi đi đến nhà của Đình Phong.

Trên đường tới đó cô mới nhớ nói với bố mẹ một tiếng.

Cô gọi cho Bạch Lan

– “Mẹ à mẹ đang đi đâu vậy?”

– “À mẹ đang đi shopping với mẹ của An Nhã”

– “Con báo cho mẹ với bố biết là con đã tìm được nhà nên con sẽ chuyển đi hôm nay”

Y Nguyệt nói xong với Bạch Lan thì tắt máy.

Từ khi Thế Hoa cùng với An Nhã đến thăm Y Nguyệt thì Bạch Lan và Thế Hoa lại trở thành bạn thân của nhau.

Họ thường hẹn nhau đi shopping.

Nếu sau này làm thông gia hai người thấy cũng rất tốt.

Nhưng mà hai bà mẹ lại nghĩ chuyện đó không có khả năng.

Thế Hoa lại nghĩ Đình Phong luôn lạnh như băng có lẽ Y Nguyệt sẽ không thích.

Còn Bạch Lan lại nghĩ Y Nguyệt còn quá nhỏ nên có lẽ Đình Phong cũng sẽ không thích.

Hai bà mẹ nhiều lúc cũng nói về chuyện này.

Nhưng họ luôn kết luận ra Y Nguyệt và Đình Phong không hợp.

Nhưng Thế Hoa và Bạch Lan đâu có ngờ được rằng Y Nguyệt và Đình Phong đang yêu nhau.

Hai người còn chuẩn bị ở chung với nhau luôn..

Phím tắt:←

Phím tắt:→




Đọc truyện Full